Để con khỉ trở thành con người thì cần có Tiến hóa (Evolution), còn để con người trở nên tiến bộ thì cần có Cách mạng (Revolution) :). Cách mạng không nhất thiết là phải đánh nhau nhưng đấu tranh thì chắc chắn phải có. Trước kia, để có cách mạng con người ta đấu tranh với nhau còn bây giờ để có cách mạng thì con người ta phải đấu tranh với cả chính mình nữa. Tại sao lại như vậy?
Tôi đã từng có một bài viết về nạn phân biệt chủng tộc ở nước Mỹ, cái làm cho con người ta ghét nhau là màu da, sự khác biệt dễ nhận biết. Cuộc cách mạng chống phân biệt chủng tộc của Mỹ bắt đầu từ cuộc nội chiến cách đây 130 năm mà đến giờ vẫn chưa kết thúc. Bởi nó là thứ ăn sâu vào tiềm thức của con người. Ban đầu chỉ là việc chính quyền không coi con người là một thứ tài sản nhưng đó là một điểm nút quan trọng cho bước nhảy vĩ đại khác, người da màu có quyền học tập, làm việc tự do, được tích lũy tài sãn, gây dựng một cộng đồng vững mạnh. Rồi dần dần quan điểm của một cộng đồng rộng lớn bao gồm cả người da trắng cũng thay đổi. Những cuộc biểu tình chống phân biệt chủng tộc giờ đây không chỉ xuất hiện trong cộng đồng những người da màu mà còn từ những người da trắng, chúng ta có thể thấy những màu da đan xen với nhau, cùng tuần hành giơ cao những biểu ngữ. Người ta hiểu được sự tiến bộ của cả một cộng đồng lớn phải xuất phát từ những cộng đồng nhỏ hơn, hay nói một cách tổng quát là bất cứ ai ở bất cứ một cộng đồng nào cũng có quyền sống và quyền phát triển như nhau.
Điều đó lại càng thể hiện rõ hơn khi cách đây không lâu, tòa án tối cao Mỹ đã công nhận quyền hôn nhân đồng giới. Một trong những lập luận mà họ đưa ra là những làn sóng của số đông thường mang đến những điều tích cực. Tại sao lại là số đông khi tỷ lệ người đồng tính trong cộng đồng chỉ chiếm từ 2% đến 5%? Rất đơn giản, làn sóng ủng hộ còn đến từ một phần không nhỏ của cộng đồng không thuộc giới tính thứ 3. Cõ lẽ đây là thành công muộn màng về mặt pháp luật để đấu tranh cho một nhu cầu cơ bản của một con người nhưng nó cũng sẽ như một điểm nút của một cuộc cách mạng không chỉ diễn ra ở một quốc gia mà còn ở quy mô trên toàn thế giới, Facebook, Google, Microsoft, WordPress đều có những động thái tích cực để ủng hộ dự luật này.
Thành công này của cuộc cách mạng dành cho người đồng giới có thể được nhìn thấy trước nhưng nó chỉ được nhìn thấy trong khoảng vài chục năm gần đây trong con mắt những người tiến bộ và hơn cả trăm năm trong con mắt của những kẻ điên sống ở thế kỷ trước. Lịch sử đã dạy cho chúng ta nhiều điều, một trong số đó là chẳng có thể biết chuyện gì sẽ sảy ra. Nếu một ai đó sống ở đầu thế kỉ 20 bằng một cách nào đó du hành thời gian đến thời điểm hiện tại thì họ sẽ tin rằng mình đang ở thiên đường hoặc một vương quốc đầy phép thuật nào đó. Nhờ kinh nghiệm quý báu đó mà giờ đây nhiều người, trong đó có tôi có thể nghĩ theo một chiều hướng điên rồ nào đó về cuộc cách mạng của đa hôn.
Đa hôn là thuật ngữ được nhắc nhiều hơn trong thời gian gần đây sau chiến thắng to lớn của cộng đồng giới tính thứ 3 tại Mỹ. Vậy đa hôn là gì? Trước đây khi nhắc tới đa hôn người ta nghĩ tới đa thê hay đa phu (đương nhiên đa thê luôn phổ biến hơn), khi thuật ngữ đa hôn suất hiện nhiều trong thời gian này không phải là không có lý do. Theo nhiều người việc công nhận hôn nhân đồng giới cũng đã góp một phần không nhỏ vào việc mở rộng ý nghĩa cho thuật ngữ đa hôn, không còn bị giới hạn trong việc nhiều chồng hay nhiều vợ mà còn có cả nhiều vợ chồng. Điều này là rất dễ hiểu, người ta thường nói đến cộng đồng giới tính thứ 3 nhưng thực tế nó chứa nhiều giới tính khác nhau trong đó có cả lưỡng giới. Sau khi xem phim Brokeback Mountain thì tôi đã có một cuộc tìm hiểu về giới tính của con người và ngỡ ra rằng nó là một lĩnh vực cực kỳ rộng lớn đến nỗi đọc đến cái mới thì quên luôn cách cũ. Nhiều là vậy nhưng trong bài viết này tôi chỉ tập trung vào một thứ chung nhất của tất cả các giới đó là tình yêu.
Tình yêu tạo nên hôn nhân, một thứ của tự nhiên tạo nên một thuật ngữ trong pháp luật. Tự nhiên thì không có giới hạn còn pháp luật thì có. Trước đây từ rất rất lâu, khi tôn giáo được sinh ra cùng với sự phát triển của con người thì hôn nhân đã được định sẵn cho hai cá thể khác giới bởi họ tin rằng như thế là tuân theo tự nhiên – cái mà con người chưa bao giờ nắm bắt lẫn kiểm soát được nó. Tư tưởng đó được nhiều người chấp nhận và pháp luật hiển nhiên kế thừa nó. Nhưng giờ đây pháp luật đã dần thay đổi thoát ra khỏi hệ tư tưởng của tôn giáo để đi chiều một hệ tư tưởng đầy điên rồ của đám đông, của những ham muốn sơ khai nhất của con người. Tình yêu đôi lứa luôn đi kèm một ham muốn rất bản năng, tình dục. Mà tình dục thì lại có một chức năng vô cùng cao cả, duy trì sự tồn tại của giống nòi.
Nhưng giờ đây suy nghĩ của con người đã thoát ra khỏi lối đi của tự nhiên, một cặp vợ chồng bình thường, hoàn toàn có khả năng sinh con, quan hệ rất đều đăn nhưng họ lại không sinh con, đơn giản là vì họ không muốn có con. Tôi nghĩ rằng con người không thể nắm bắt được tự nhiên nhưng tự nhiên cũng chẳng thể kiểm soát nối con người. Thêm một điều nữa, tình yêu giữa những cặp đồng tính liệu có thể tạo nên một sự sống? Theo tự nhiên đó là một điều hoàn toàn không thể. Dù không có con, nhưng tình yêu giữa họ vẫn luôn tồn tại.
Tình yêu luôn phá vỡ những ranh giới chặt chẽ nhất, thậm chí còn có thể thách thức cả tử thần thì điều gì mà tình yêu không thể làm nổi?
Ở môt số nước, chế độ đa hôn vẫn tồn tại, thậm chí được pháp luật công nhận như ở các nước hồi giáo. Nhiều nước tư bản phương tây coi đó là sự vi phạm đến quyền bình đẳng của con người, mà cụ thể là bình đẳng nam nữ. Tôi tin điều đó là có cơ sở nhưng chỉ khi việc một người phụ nữ bị ép buộc lấy một người đang có vợ mà thôi. Ở thế giới này có rất nhiều chuyện điên rồ diễn ra, như ở trời Tây chẳng hạn, một bà chị mà sống chung với 2 anh chàng, họ vẫn hạnh phúc, thậm chí còn thoải mái chia sẻ câu chuyện của họ trên báo. Ở Ả Rập – một nước công nhận chế độ đa thê – thì có chuyện hài chẳng kém: cô dâu chỉ đồng ý cưới khi chú rể lấy 2 cô bạn thân cùng làm ở trường học. Ở đất nước Thái Lan gần gũi thì lại có chuyện 2 chị em sinh đôi vui vẻ, thậm chí thích thú khi lấy cùng một anh chồng, ai nấy đều vui chỉ có pháp luật là không công nhận (chứ không phải là cấm). Còn ở Việt Nam thì sao? Tôi từng nghe câu chuyện vợ cả lấy vợ hai cho chồng, câu chuyện từ thời cách mạng cơ, mà ông chồng là nhà văn hay viết lách vào ban đêm nên hai bà vợ ân cần ngồi hai bên cầm đèn soi cho ông viết.
Qua những câu chuyện ở trên thì việc đa hôn có phải là điều gây nên bất bình đẳng? Tôi tin sự bình đẳng là tùy theo quan niệm của mỗi người. không hề có chuẩn mực cho nó.
Vậy khi chế độ đa hôn được công nhận ở Mỹ thì sao? Có thể hơi điên rồ, nhưng điều đó hoàn toàn có thể sảy ra khi mà chủ nhân của bài viết này chết đã cả trăm năm rồi. Nhìn qua câu chuyện của Brokeback Mountain, đó là một bi kịch không phải tạo nên bởi tình yêu mà một phần bởi quan niệm của xã hội và một phần vì quan niệm của cá nhân.
Một người lưỡng tính có thể yêu cả đàn ông lẫn đàn bà, chuyện một chồng 2-3 bà vợ hoặc một vợ 2 ông chồng thì nhiều cộng đồng thấy bình thường nhưng chuyện một người đồng thời là chồng của người này và là vợ của người kia thì quá là điên rồ (nghe qua là vậy). Nhưng khi xét kĩ thì điều này có gì khác nhau khi tất cả đều cảm thấy hạnh phúc. Uhm.
Sẽ là một câu chuyền dài mà chắc chỉ có mấy thằng điên mới nghĩ ra được. Thôi kết thúc chuyên mục viễn tưởng ở đây để trở về với chuyện phim với vài dòng ngắn ngủi.
Brokeback Mountain không chỉ là một câu chuyện về “lạc giới”, nó còn là một bi kịch của sự phản bội. Ai cũng có quyền yêu và ai cũng có quyền nghi ngờ. Liệu một trái tim có bao nhiêu ngăn có thể chứa đủ loại tình yêu khác nhau?
Tôi yêu anh nồng nàn, tình yêu đó vẫn mãnh liệt nhưng nó còn xứng đáng khi anh từ trước đến giờ không có chút tình cảm cho tôi? Đối với nhiều người tình yêu không có đủ để chia sẻ, cũng không có đủ vị tha dành cho sự lừa dối.
Con người chỉ thực sự hạnh phúc khi sống với chính mình.
Và đôi khi cuộc sống này cần có bi kịch để nó đẹp hơn.
Cuộc sống của Ennis và Jack sẽ ra sao nếu tất cả mọi người coi tình dục đồng giới là chuyện bình thường.
Điều gì sẽ sảy ra khi Alma coi việc chồng mình ngoại tình với Jack chỉ giống với việc anh ta hẹn hò với một con đàn bà khác.
Người ta bàn tán nhiều hơn, nhớ về Brokeback Mountain nhiều hơn khi nó trượt giải Oscar năm 2006. Tiếp tục đọc →